Xuân: dịu...
Có cơn gió đung đưa cành cây nhỏ
Chợt nắng vàng khẽ nhảy múa lướt qua
Hạt sương mai lăn dài trên bờ lá
Chợt chim hót, chợt chồi đâm, chợt hương tỏa say mê
Xuân về
Bên cửa sổ...
Ta ngắm nhìn vùng trời của riêng ta
Của xanh thắm, của đỏ tươi, màu đất trời
Của chim ca và gió họa điệp khúc
Của âm thanh gian phòng trống ngập tràn:
Tích.Tắc.Tích.Tắc.
Và
Nhẹ nhàng
Ngây ngất
Ta chợt say...
Hạ: ấm...
Có phải ngày sang, nhẹ nhàng thế ?
Cỏ đẫm hơi sương, nắng tràn về
Lá biếc, hoa vàng, nhành kết trái
Ve dội hàng cây. Hạ mới qua.
Hạ vội, hay lòng ta quá vội ?
Chẳng chút vấn vương, ngày chóng vánh ?
Chẳng đọng lại đây, hạt mưa tạnh ?
Để nhớ, để mong, để khao khát
Ngày có nắng, và Đêm có trăng soi...
Thu: nhạt...
Thu sang vội vàng trong tiếng lá
Chiều nhạt hoàng hôn, đá ửng hồng
Một mình đơn độc, bồng chi bóng ?
Đêm về nắng ngủ, bóng vội phai...
Đông: lạnh...
Gió cuộn mưa phùn, tiếng Đông sang
Lất phất ngày trôi, lạnh ngỡ ngàng
Trăng nhuốm màu đêm, tàn khói thuốc
Vị dư, bóng đổ, bước chân xiêu...