Ngày mùa đông buồn vui sao lẫn lộn
Vùi mình trong mớ quần áo dày cui
Ta tưởng rằng sẽ ấm áp thêm thôi
Nào ngờ đâu lòng lạnh hơn mùa nữa
Có ai không cho tôi xin chút lửa
Sưởi tháng ngày băng giá ngập trời đêm
Để nỗi buồn ta gửi tháng ngày quên
Nay nằm trong chiếc quan tài đau buốt
Ta cầm gương soi bản thân trải chuốt
Bỗng gượng mình ,đôi mắt hoá lệ băng
Còn bàn tay cũng đã biến ước mong
Thành những việc sau lưng chưa thể mất
Tôi nhớ em và đóng vai hành khất
Tàn cả mộng ,chân thấm, máu về tim
Và bây giờ đôi mắt cùng lim dim
Chằng ai biết , vô tình như không biết
Thôi đành thôi ,cầm trong tay cây viết
Viết một thời ,một năm trước bên em
Nỗi đau ư trước sau cũng phải quen
Ta đâu thể ở bên em được nữa
........................................
Gửi cho em, người tôi yêu nhất trên đời, nhất trên đời,dù sau này có quen ai nữa ,(anh không biết suy nghĩ bây giờ đúng hay sai nhưng ) cũng chẳng có ai thay thế được em, điều đó gần như tuyệt đối( phá vỡ tất cả định luật của newton)