Sao mỗi ngày trôi qua,thời gian lậi quá yên bình như vậy,nó thăng trầm như một nốt nhạc bị khuyết trên giai điệu lỗi thời.
Tôi đang sống để làm việc đó ư,không phải ,là tôi đang ngồi nhìn sự vật thay đổi, từng ngày trôi
Bỗng chốc thấy thời gian vừa qua mình là một người thừa của cuộc đời này.
Đâu phải ,tôi buông xuôi cuộc sống,tôi có hi vọng ,có ước mơ,có bạn bè là niềm vui trọn vẹn... nhưng hình như cài hoàn hảo luôn bị những suy nghĩ mơ hồ làm cho lung lạc.Có ji` đâu,vời mọi người tôi chỉ là hạt cát và ai quan tâm đến nó chứ.
Buồn không? không, tôi không cần sự thương hại đâu mà cần tình yêu chân chính.Tham lam lắm sao, một thằng con trai mới lớn chỉ ước mơ ,nhỏ nhoi để nuôi sống con người nó thôi, để nó nhận ra mình vẫn còn tốn tại và không phải ai cũng lãng quên nó
Qui luật là một vòng tuần hoàn không hồi kết, chán ngắt như khi ta coi một bộ phim lập đi lập lại nhiều lần,vui nổi đâu ,đơn điệu quá,ko điểm nhấn,thành ra đôi lúc ta thấy mất phương hướng và mục đích cần làm.
Sự yếu đuối của bản thân có lẽ là nguyên nhân làm nên tất cả .Lúc tôi viết dòng này la lúc chút hơi tàn của hi vong còn trỗi dậy có thể viết xong sẽ đón nhận cả sự thất vong đã chiếm tron tam hồn nó
Chỉ có phép màu mới cứu vớt con người nó thơi,cố gắng giang tay đón một vòng tay cứu giúp. Chờ đợi điều gì đây.
Đong đầy giọt nắng của trời cao
Tiếng gió chiều hôm khẽ ri rào
Cho hồn ta nhẹ nghiêng nghiêng bóng
Bất chợt buong tiếng hỏi vì sao.